Con có biết: Mẹ cũng đang học buông tay con mỗi ngày?
- doanthithanhtien22
- 3 ngày trước
- 3 phút đọc
Buông tay con không phải là điều dễ dàng với những người làm nghề ba mẹ, bởi tình yêu con là vô bờ bến, nên ba mẹ thường sẽ không nỡ. Nhưng buông tay con là điều cần thiết để giúp con trưởng thành một cách mạnh mẽ.
Ba mẹ có nghĩ như vậy không? Cùng đọc và suy ngẫm về bức thư mẹ gửi con, sau khi quyết định buông tay con và để con tham gia trại hè nhé!

“Gửi con, cô gái bé nhỏ của ba mẹ,
Con có biết không, mỗi sáng khi con tự xách balo đến trường, tự đi giày, tự xếp gọn đồ dùng học tập... mẹ đều dõi theo con bằng ánh mắt lặng lẽ? Mẹ không nói, nhưng trong lòng lại thầm reo lên: "Con đã lớn thêm rồi." Và rồi... sau niềm vui ấy, là một chút xốn xang len nhẹ vào tim: Mẹ đang dần phải học cách buông tay con.
Ngày con còn bé xíu, đi đâu mẹ cũng nắm tay con thật chặt. Mẹ sợ con vấp ngã, sợ con lạc mất, sợ cả thế giới rộng lớn này làm con tổn thương. Khi con khóc, mẹ dỗ. Khi con mệt, mẹ bế. Khi con sợ hãi, mẹ ôm chặt vào lòng. Cả thế giới của mẹ khi ấy chỉ gói gọn trong tiếng cười, ánh mắt, và những bước chân chập chững của con.
Nhưng rồi con lớn dần. Con muốn tự xúc ăn dù làm rơi vãi đầy bàn. Con muốn tự mặc áo dù mặc mãi không xong. Con muốn tự leo cầu thang dù mẹ cứ thót tim mỗi lần con trượt chân. Và mẹ nhận ra… nếu cứ giữ con mãi trong vòng tay, con sẽ không thể tự bước đi, không thể hiểu được thế giới đẹp đẽ lẫn gai góc này.
Mùa hè này, khi mẹ quyết định cho con tham gia trại hè, đây cũng là lần đầu tiên xa vòng tay mẹ suốt nhiều ngày liền, lòng mẹ như thắt lại. Mẹ lo lắm chứ. Lo con nhớ nhà, lo con không quen ngủ lạ chỗ, lo con không chịu ăn món mới, lo con lạc lõng giữa bạn bè mới. Nhưng mẹ vẫn gật đầu. Vì mẹ biết: chỉ khi rời vòng tay mẹ, con mới thực sự học cách trưởng thành.
Buông tay con, với mẹ là một hành trình chẳng dễ dàng chút nào. Mẹ cũng đang học... học cách không hỏi con quá nhiều khi con về nhà; học cách để con tự giải quyết chuyện bạn bè mà không xen vào; học cách tin rằng con đủ thông minh và bản lĩnh để tự bảo vệ mình.
Mẹ đang học cách im lặng khi con muốn thử thách bản thân. Học cách mỉm cười khi con bảo: “Mẹ ơi, con tự làm được mà!” Dù trong lòng mẹ, hàng trăm câu hỏi, hàng ngàn nỗi lo cứ cuộn lên không ngừng...
Con yêu à, mẹ buông tay con, không phải vì mẹ bớt thương con. Ngược lại, mẹ buông để con được lớn lên, được tự do bay về phía giấc mơ của riêng mình. Mẹ buông, để con học cách đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Để con biết thế nào là tự hào khi hoàn thành một việc khó. Để con hiểu: hạnh phúc không đến từ sự che chở mãi mãi, mà từ sức mạnh nội tại của chính con.
Mẹ cũng đang lớn lên cùng con, theo một cách khác. Mẹ học cách tin, cách chờ, cách lùi lại phía sau. Và mẹ nhận ra: con mạnh mẽ hơn mẹ tưởng, bản lĩnh hơn mẹ nghĩ, và xứng đáng có một tuổi thơ trọn vẹn với nắng gió, với thử thách, với vết xước, với niềm vui và cả những bài học đầu đời.

Cảm ơn con vì đã cho mẹ can đảm học cách buông tay con. Cảm ơn những ngày hè này, đã giúp mẹ nhìn thấy một phiên bản con mới: tự lập, mạnh mẽ, và biết yêu thương.
Mẹ tin con. Mẹ tự hào về con.Và dù có buông tay con... mẹ vẫn luôn dõi theo con, từng bước, từng nhịp tim.
Thương con vô hạn.
Comments