top of page

THANH XUÂN CỦA CHÚNG TA -FAMILY TRIP 8PA1


Thanh xuân của chúng ta, gia đình 8PA1 trong chuyến trải nghiệm 2 ngày một đêm tại Vũng Tàu cùng thầy Mẫn và Alpha Camp Academy. Biết ơn vì được đồng hành cùng nhau.


Hiếu cầm cái bảng ghi danh sách xe, nói thầm nhẹ “giờ mới biết giáo viên lên xe phải viết cái này”. Khoảnh khắc cầm mic, đôi tay nhẹ nhẹ lắc lư càng lúc càng mạnh, lúc sau thì lấy hết sức đưa mic lên, đẩy năng lượng có nhiêu ra ngoài hết để thông báo với cả nhà trên xe của chúng ta. Cảm ơn một MC Hoàng Hiếu đã dám nhận thử thách và được Minh Châu xúi “Hiếu làm kìa” trong buổi họp cuối của ekip. Hiếu bị sứa hỏi thăm, kêu lấy nước tiểu xử lý chỗ sứa cắn, xong hồi Hiếu và Bách quay qua nói hai mình xử lý cho nhau, ý đại khái nước tiểu của mình thì hỗ trợ chỗ sứa cắn của người kia đó mà 🙂


Bách thì hỏi” Thầy ơi, có bao rác không ạ?” Hồi không thấy, thế là xin miếng nước rồi đổ vào khăn giấy rồi lau tay nhẹ nhàng, thướt tha sạch sẽ, có mùi của bánh khoai lang 


Lúc Thiên Phúc hỏi Mẹ Giang kể những thâm cung bí sử, Văn Khoa hai con mắt tròn một bên, méo một bên rất lạ, ngoài đánh guitar máu lửa thì có thêm năng lực biến đổi đôi mắt.

Lát sau, Thiên Phúc hỏi Mẹ Loan về Nhã Khanh thì giọng nhỏ lại liền, rén rén liền. Rồi thầy Mẫn cũng trong tầm nhắm của Nhã Khanh - “Con thù hận với thầy 10 năm lận” Nhã Khanh nói, xong Mẹ hỏi thì nói do thầy Mẫn cứ nhắc tên con nên thành ra vậy đó, nên mình ít nhắn lại mong cho giảm số năm 🙂. Lúc thầy Mẫn buổi tối gọi “Nhã Khanh, Nhã Khanh”, thấy con từ từ bước ra khỏi lều, thầy Mẫn thấy vui vì bạn đã nghe thấy và bước ra.


Hoàng Gia lúc về vào sân, hỏi con ai đón thì ảnh đi vào trong, tưởng là không ai đón thì ra đã đặt Grab, rồi sạc điện thoại trong trường. Lúc đó thầy Mẫn tưởng Hoàng Gia không ai đón không hà.

Nam Phong chuyến này trầm tư, suy ngẫm về cuộc đời. Không biết có đang “fall in love” hay có bầu tâm sự kiểu đang chill chill, yêu yêu. Hỏi thăm hay chơi là cười cái khác liền.

Thiên Phúc chạy cùng ba An, hai cha con cùng hai đội hấp dẫn giải mật thư, chạy tìm mật thư trong cây đàn, hóa ra cây đàn của Phúc có mật thư trong đó, rồi lúc MC sân khấu buổi tối, người ta chưa nói xong mà Ba Mẹ và các bạn vỗ tay vỗ tay, thế là nhịp một nhảy nhẹ lên rồi lát sau “nhầm bài rồi”, kiểu có thế nào thì thể hiện y ra như vậy. Con họp cùng ban tổ chức và hỏi mọi người thức ăn chu đáo, hỏi thầy Mẫn và thầy Phương nữa để ăn uống ra sao trong chuyến đi.


Thảo Giang ôm Mẹ khóc, lúc đó nhìn con xúc động, Mẹ cũng xúc động mà thấy Giang muốn khóc to lên mà chỉ nén lại, cảm giác con muốn khóc cho ra hết vậy. Người hỗ trợ âm nhạc Top Top để thầy Mẫn được nhảy cùng hai chí mén Minh Châu và Phương Chi. Thảo Uyên cứ lặng lẽ bên Mẹ rồi cuối ngày đi về lên xe nằm trên đùi Mẹ ngủ thiệt ngon.


Ánh Dương thì rất năng lượng, chịu chơi. Nhạc nào cũng nhảy và hay trò chuyện với các em. Mà chị Dương cũng “quyền lực” trong mắt Nam Phong lắm ak (thầy Mẫn đoán).

Bích Ngọc bẽn lẽn và buổi tối thầy Mẫn nói con nói với Ba Linh đi, mình nghĩ chắc chị hok chịu, mà hồi bước xuống thấy Ngọc nói rồi hai mắt rưng rưng, chắc cũng tâm sự được với Ba Linh gì đó rồi. Qua mai lại thấy Ba gọi Ngọc đi chụp thì Ngọc chỉ có chỗ kia rồi hai cha con đi ra đó. Ba và Ngọc chụp nhìn máy ảnh thì ổn, kêu chụp sau lưng là Ngọc hok chịu với Ba, rồi hai Ba con đi về, hình ảnh dễ thương


Nhã Phương con ơi, chuyến này mấy năm mới gặp lại. Khi ngồi gần lại nói chuyện, thì cái thần thái và phong thái vẫn như hồi năm lớp 2, nhẹ nhàng, từ tốn để kể hay nói chuyện. Cái khoảnh khắc “chụp hình gia phả”, thấy con cười cái tự nhiên mọi thứ giống băng tan, ai cũng vui và thư giãn. Con nhận làm nội dung rồi chuẩn bị các hoạt động cùng Phúc, Hải, thấy con luôn sẵn sàng để cùng với mọi người


Minh Châu nhớ mấy buổi họp, đầy đủ và chủ động, vào là có năng lượng. Lúc gom lại buổi chiều ekip họp lại với nhau cho buổi tối, lúc đó chắc con cũng đang có cảm xúc gì đó xong rồi thấy con giải phóng, thấy bung lụa quá trời rồi hòa với mọi người thật cháy. Rồi mai lại chỉ cho thầy Mẫn nhảy, quá dữ luôn, trời ơi tui nhảy Top Tóp được rồi.


Phương Chi và Châu, hai đứa training cho thầy Mẫn nhảy quá là đã, cảm ơn hai con tạo năng lượng thật vui. Chi cuối ngày về tới trường, lúc lấy balo nói mai mốt chắc biết khi nào gặp lại, thầy Mẫn kêu “nhà thầy dưới quận 9, mai mốt làm hàng xóm” rồi đi về lúc nào không hay. Lúc nhắn Chi “con ơi, con gửi cho PH chưa”, Chi nhẹ nhàng đáp dạ dạ rồi tụi con dang họp, rồi gửi tin nhắn đang sửa kịch bản, thầy biết các con đang rất nỗ lực và cố gắng biết chừng nào, mà thầy vẫn cứ dí, hối. Rồi gọi cho Châu, Châu im re luôn không trả lời, hồi mới biết là đang họp khẩn cấp, gọi mẹ Hường thì mẹ Hường kêu mới đi học về, chạy lên lầu để làm cho kịp rồi thầy ơi.


Nhật Nam hồi gặp lớp 3P3, thầy Mẫn vẫn nhớ con hay mặc đồ, tém thùn cao và chỉnh chu lắm. Khuôn mặt thì không khác nhiều hơn hồi đó. Giờ lớn, đẹp trai cạnh tranh với ba của con 🙂Đánh đàn tập trung, hết mình và cũng là bạn lúc thầy gọi tập trung là thường chạy ra sớm có mặt (cái này ý là không nói Văn Khoa hay ra trễ và nhiều khi quăng lơ cho thầy Mẫn 😀, mà bạn rất ấm áp đó)


Thanh Hải ấm áp và chăm em. Có gì là hỏi thầy Mẫn liền. Hải họp rồi cùng Nhã Phương, Phúc chuẩn bị cho team building, là tương tác và hỏi thầy nhiều. Mẹ Hằng có chàng chai ấm áp rồi.


Cún vẫn phong cách đó, nhe nhe, rồi cũng bị thầy Mẫn dụ ra nước biển, rồi thử cảm giác mạnh. Út Bi lần gặp lại, mê bắn cung và khoảnh khắc chụp hình cho Mẹ Hằng, thấy coi bộ mẹ Hằng có trợ lý chụp ảnh. Thiên Lộc thì tự chơi, tự tìm tòi và lúc nào các anh chị lớn tập hợp thì cũng chạy vào hay ngồi trên sân khấu nhìn và Văn Hiếu cũng vậy, em hát trên xe rồi tạo niềm vui cho mọi người nhiều lắm. Chàng ca sĩ "TÁI SINH' - Nhật Nam đã khấy đảo chuyến xe và phong cách tuyệt vời.


Cảm ơn các con đã cho thầy Mẫn nằm trong Album mang tên “Thanh Xuân của chúng ta”.


Ba Mẹ các con cũng đã trải qua thời thanh xuân, đẹp và bao hoài niệm. Năm tháng từ khi có con, có lẽ thanh xuân đó cũng đã ở trong con và dành trọn vẹn thanh xuân cho con để giờ đây mỗi lúc mỗi lớn, thời gian càng ngày càng trôi qua, Ba Mẹ càng lớn dần theo thời gian, các con cũng ngày một khôn lớn. Như chiếc đồng hồ cát, Ba Mẹ cũng biết rằng một ngày nào đó mình sẽ xa con và các con một ngày nào đó cũng sẽ không còn bên Ba Mẹ nữa, đây là sự thật mà dù muốn hay không thì vẫn xảy ra. Nên cát trong chiếc đồng hồ càng chảy xuống, thời gian càng trôi qua, mình ở bên Ba Mẹ tính bằng thời gian và Ba Mẹ cũng ở cùng con với khoảng thời gian đó. Vậy nên, Ba Mẹ và các con hãy cho phép thanh xuân của mình có ở trong nhau. Con cũng có những khoảng trời tự do, rồi cần sự định hướng và kết nối cùng Ba Mẹ để rồi Ba Mẹ cũng chăm sóc cho mình, con cũng chăm sóc cho con và chúng ta có trong nhau. Để các con ý thức về một mối liên hệ tình thân với sự hiểu biết đúng đắn. Từ hiểu biết ấy để sinh ra tình yêu thương mà không phải là sự ràng buộc nhau, đau khổ cho nhau. Hành trình trưởng thành của con cũng là hành trình mà Ba Mẹ đã vất vả, tháo gỡ sợi dây trói buộc để con tự nối kết lại sợi dây yêu thương, mà chủ thể ở đây là các con sẽ dần hiểu rõ về bản thân mình, hành trang cho con vững vàng bước đi khi không còn bên Ba Mẹ. Đó cũng là những điều mong mỏi ở Ba, ở Mẹ, mong cho con vững vàng và trưởng thành, biết lo cho mình trong cuộc sống con nhé!






1 comentario


Cảm ơn về một thanh xuân của chúng ta.

Me gusta
bottom of page